Dần tự chủ cung ứng các nguyên liệu chính
Nếu chỉ nhìn vào một thứ, thì bạn sẽ bỏ qua những cơ hội khác. Bài toán thức ăn chăn nuôi là câu chuyện lớn để chúng ta từng bước hiện thực hóa Chiến lược phát triển nông nghiệp và nông thôn bền vững giai đoạn 2021 - 2030, tầm nhìn đến năm 2050, với định hướng là “làm chủ việc cung ứng các nguyên liệu chính” như giống, thức ăn gia súc, phân bón.
Nền nông nghiệp của chúng ta chứa đựng rất nhiều vấn đề. Một trong những vấn đề đó là lệ thuộc vào nguyên liệu, vật tư đầu vào nhập khẩu từ 50 - 60% ở lĩnh vực trồng trọt; 70 - 80% ở lĩnh vực chăn nuôi; 90% ở lĩnh vực thủy sản.
Từ thực trạng đó, tôi đã phát biểu rất nhiều lần ở các hội nghị rằng, tăng trưởng của ngành nông nghiệp chưa song hành với thu nhập của người nông dân. Bởi vì chúng ta tăng trưởng dựa vào tăng chi phí đầu vào. Chúng ta mới chỉ thống kê sản lượng, giá cả, nhưng nếu là tư duy kinh tế thì phải nói về cả chi phí và kỹ thuật.
Chi phí đầu vào là yếu tố quan trọng nhất. Xưa giờ chúng ta mới chỉ mang máng về vấn đề đó chứ chưa có nghiên cứu nào thực sự tường tận để xem thực tế tăng trưởng của ngành chăn nuôi đóng góp như thế nào vào thu nhập của người nông dân? Chắc chắn nó sẽ không song song với nhau, đó chính là vấn đề. Nghĩa là, phân phối tăng trưởng đó không bao trùm tới người trực triếp chăn nuôi.
Tôi rất nóng ruột khi đọc tài liệu về cách một số quốc gia như Trung Quốc, Thái Lan thích ứng với sự thay đổi nhanh của thế giới trong bối cảnh giá nguyên liệu đầu vào cho ngành trồng trọt, chăn nuôi, thủy sản tăng vọt. Họ chuyển rất là nhanh. Họ đẩy mạnh nền nông nghiệp tuần hoàn để tận dụng toàn bộ phụ phẩm, giảm chi phí sản xuất. Tôi có cảm giác như các quốc gia này đang làm một cuộc cách mạng rất lớn để hướng tới một nền nông nghiệp tự chủ.
Vấn đề giảm lệ thuộc vào nguyên liệu thức ăn chăn nuôi nhập khẩu đã được đưa ra bàn luận rất nhiều lần, từ thời Bộ trưởng Bộ NN-PTNT Cao Đức Phát, nhưng rất tiếc là chúng ta chưa đeo đuổi nó đến cùng. Bởi vậy, khi thị trường thế giới biến động, chúng ta đã thấy những phản xạ đầu tiên được báo chí phản ánh như “Giá vật tư nông nghiệp tăng cao, nông dân như ngồi trên đống lửa”…
Dẫu biết rằng lợi thế so sánh sản xuất nguyên liệu của chúng ta kém hơn nhiều quốc gia trên thế giới, nên không thể cạnh tranh được. Họ sản xuất ngô, đậu tương trên đơn vị diện tích là vài nghìn héc ta, còn đơn vị sản xuất của chúng ta là vài sào, quy mô nhỏ, công nghệ thiếu đồng bộ nên chi phí cao. Chưa kể các quốc gia còn nghiên cứu, ứng dụng rất sớm những công nghệ biến đổi gen trong chọn tạo giống để đẩy năng suất, chất lượng với chi phí thấp.
Do đó, chúng ta cần đào sâu suy nghĩ xem có thể tư duy với các tiếp cận nào khác hay không? Nhìn từ đại dịch Covid-19 đến sự đứt gãy chuỗi giá trị cung ứng nông sản do cuộc xung đột Nga - Ukraine, chúng ta thấy rằng thế giới thường xuyên biến động và mãi mãi biến động.
Thành ra, mỗi quốc gia đều tìm kiếm sự tự chủ. Bởi thế giới hiện nay không giống như ngày xưa nữa, nếu chúng ta lệ thuộc vào nguồn cung từ bên ngoài, thì giá nguyên liệu đầu vào tăng lên bao nhiêu chúng ta cũng phải chấp nhận.
Chắc chắn, chúng ta không thể thay thế hoàn toàn nguyên liệu nhập khẩu bằng nguyên liệu sản xuất trong nước, vì trước mắt, giá nguyên liệu thức ăn chăn nuôi nhập khẩu rẻ hơn. Tuy nhiên, chúng ta có thể thay thế dần, thay thế từng phần, từ 5% lên 10%, 15% cũng rất tốt rồi. Chúng ta giảm phần lệ thuộc đi, chứ đừng nghĩ đến việc ngưng hẳn nhập khẩu ngô, đậu tương.